Ba mẹ yêu nhau gần 3 năm, trãi qua cũng không ít sóng gió thì cuối cùng cũng về được với nhau. Ba nói rằng “Vợ chồng mình còn trẻ nên cứ thong thả rồi hãy có con” nhưng chưa được 3 tháng thì bà nội bắt mẹ không được kiêng cữ gì mà phải có cháu ngay…và hành trình tìm con bắt đầu từ đó.
Đối với nhiều người việc mang thai khá dễ dàng nhưng không hiểu sao với mẹ thì lại khó vậy, 1 năm sau ngày đó mẹ vẫn chưa có con, mẹ lo lắng xanh xao, mẹ không dám về quê gặp ông bà nội, mẹ buồn tủi khi nhìn thấy anh mắt thương hại của các cô chú bên nhà… Mẹ lên báo, lên diễn đàn hỏi thăm cách làm sao dễ thụ thai…mẹ biết Ba cũng buồn nhưng vẫn cố vui vẻ an ủi mẹ…trong đầu mẹ lúc đó cứ nghĩ không biết mình bệnh gì và có thể mang thai con được không?
Mẹ đến gặp bác sĩ trong âm thầm, thật may nhờ bác sĩ mà mẹ đã phần nào yên tâm hơn chút, bác sĩ bảo hãy vui vẻ lên, hãy bình tĩnh và đừng căng thẳng, hãy ăn uống thật nhiều để có nhiều sức khỏe để sau này bé thật khỏe mạnh..rồi con cũng sẽ về thôi.
Mẹ bắt đầu điều trị, bác sĩ cho mẹ dùng thuốc… Mẹ lên kế hoạch ăn uống và sinh hoạt điều độ. Ngày thường mẹ rất thích ăn quà vặt và những món lề đường nhưng từ khi mong con mẹ bỏ những món ăn không dinh dưỡng và mất vệ sinh ấy, mình thực hiện chế độ ăn nhiều hoa quả, thịt cá tôm cua đầy đủ dinh dưỡng, đặc biệt là bổ sung thật nhiều chất sắt vì cơ thể phụ nữ rất dễ thiếu sắt qua các kỳ kinh nguyệt, việc cung cấp chất sắt để khi thụ tinh trứng sẽ dễ làm tổ hơn và bám chắc hơn vào thành tử cung. Ngoài ra mẹ còn chích ngừa Rubella để sau này thật sự có một thai kỳ khỏe mạnh cho cả mẹ và con. Ba thì rất hạn chế bia rượu thuốc lá, những chất kích thích đó hoàn toàn không tốt cho tình trùng và làm chúng không khỏe, sinh con sẽ không được như mong muốn.
Tháng đầu tiên mẹ hy vọng sẽ có con…nhưng rồi mẹ lại thất vọng…đến tháng thứ 2, vẫn chỉ 1 vạch…mẹ buồn mà chỉ biết khóc mà thôi…nhưng thật may Ba con là người rất tâm lý và yêu thương vợ…Ba cảm thấy gánh nặng trên vai mẹ ngày cang nhiều đi nên Ba đã đưa mẹ đi du lịch, Ba nói hãy vui vẻ lên, hãy cứng rắn rồi khó khăn nào cũng sẽ vượt qua
Rồi điều kì diệu cũng đến, sau 15 ngày đi du lịch về mẹ cảm thấy trong người khó chịu, lúc nào cũng chỉ muốn ngủ, ăn không ngon miệng mặc dù rất thèm ăn…rồi dần dần mẹ thấy dấu hiệu thai nghén ngày càng rõ ràng nhưng mẹ vẫn không dám nói với ai, cũng không dám mua que về thử vì sợ lại thất vọng. Tuần sau mẹ quyết định thử thai, ngồi nhìn 2 vạch hồng đỏ thắm mà mẹ khóc như một đứa con nít..thiên thần của mẹ cũng đã về với mẹ rồi…sau bao ngày trông ngóng thì con đã đến với mẹ rồi.
Trong những ngày mang thai con, tâm trạng của mẹ lúc nào cũng vui vẻ, mẹ lúc nào cũng cười tươi, mẹ ăn uống rất nhiều nên khi con sinh ra con là đứa bé rất đáng yêu và khỏe mạnh. 2 tháng con đã biết cười rất tươi mỗi khi mẹ nói chuyện với con, 2 tháng rưỡi con đã biết lật và rất cứng cáp, 6 tháng con đã biết bò rất giỏi và 11 tháng con đã biết đi. Giờ con đã lớn, biết ca hát cho ông bà nghe, biết kể chuyện đời xưa là là học sinh giỏi của lớp.
Hành trình con đến với mẹ là vậy…nhờ tình yêu thật lớn của ba nên con đã đến với mẹ như một phép màu kì diệu…mẹ mong sau này con thật khỏe mạnh..thật vui tươi và là một người có ích cho xã hội..mẹ yêu con nhiều.
————–
Mình có lời khuyên đến các chị em, những người mong muốn làm mẹ một vấn đê nữa là đừng nôn nóng, đừng mất tâm lý và đừng lo lắng thái quá về việc mình chậm con, thật sự tâm lý ảnh hưởng rất nhiều đến quá trình thụ thai và làm cản trở rất nhiều..nghiêm trọng hơn dễ dẫn đến chứng bệnh tâm lý là mang thai giả…lâu dần sẽ gây thất vọng và mệt mỏi hơn. Kinh nghiệm của mình là thoải mái tâm lý và sinh hoạt ăn uống điều độ..ắt con sẽ về ới gia đình. Ngoài ăn uống ra thì lịch sinh hoạt cũng phải hợp lý, không nên thức khuya nhiều, sinh hoạt vợ chồng cũng đều đặn và nên sinh hoạt vào những ngày rụng trứng để dễ thụ thai. Những ông chồng cũng là người bên cạnh hiểu rõ vấn đề của vợ mình thì nên giúp vợ mình an tâm, khuyên nhủ, và đừng tạo áp lực lớn . Con cái là những thiên thần do ông trời ban tặng cho từng cặp vợ chồng…nhìn những đứa con khỏe mạnh ra đời là niềm vui không gì tả nỗi phải không ạ?